[Fanfic Đông Cung] Nghịch Lửa
  • Nếu Tiểu Phong đoán không nhầm, người này có lẽ chính là nhân vật Vĩnh Nương nhỉ? Nhưng mà… hình như có chuyện gì đó không đúng cho lắm thì phải, rõ ràng truyện này cô chỉ vừa mới đọc cách đây không lâu, theo miêu tả của tác giả, Vĩnh Nương này hẳn cũng đã ở độ đứng tuổi chứ không phải là một cô nương mơn mởn xuân xanh như thế này được.
  • Liệu có phải hệ thống này đã sinh ra lỗi ở chỗ nào đó rồi hay không? Nhưng mà đây không phải là điều mà nàng nên lưu tâm, điều quan trọng trước mắt chính là đối phó với mấy người này, không thể để họ phát hiện ra sơ suất gì được.
  • Vĩnh Nương
    Vĩnh Nương
    Công chúa, bên ngoài tẩm cung, bên phía Thái tử điện hạ đã đến, đang chờ người để đến tế lễ ấy ạ.
  • Tiểu Phong gật đầu xác nhận đã hiểu chuyện này, đôi mày xinh đẹp khẽ nhếch lên, tạo thành một đường cong duyên dáng, nội tâm vẫn đang gào thét, thầm mắng chửi tên tra nam Lí Thừa Ngân, nếu không phải tại hắn ta, vậy thì có lẽ giờ này Tiểu Phong đã chăn ấm nệm êm và chuẩn bị kí hợp đồng lĩnh nhuận bút. Tra nam chết tiện! Để hôm nay ta xem thử Lí Thừa Ngân bằng xương bằng thịt như ngươi lại có tài năng gì đặc biệt mà có thể gây ra biết bao sóng gió, hại người ta vào cảnh khốn cùng mà vẫn nhởn nhơ như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
  • Tiểu Phong vốn rất đẹp, nét đẹp của nàng như quả chín trên cành, căn mọng nước, mặn mà như một bông hoa sim nàng thường nhìn thấy trên núi, khiến ai nấy cũng đều muốn chạm đến, nhưng rồi lại chẳng dám chạm vào vì sợ vỡ vụn ra chẳng còn được nhìn thấy bức họa này một lần nào nữa.
  • Nàng như một giọt sương sớm trên cành, chỉ cần sơ sẩy sẽ rơi xuống đất mà biến mất
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Được, ta biết rồi, ta sẽ không làm chậm trễ giờ lành để những người khác có cớ chèn ép ta đâu, Vĩnh Nương, cô đến thay ta chỉnh trang lại bề ngoài một chút có được không? À đúng rồi, sẵn tiện dùng lọ hương hoa này để che lấp mùi rượu đang tỏa ra trên người ta có được không?
  • Trước hành động kì dị của nàng, Vĩnh Nương có hơi giật mình. Tuy vậy, tình thế trước mắt quá mức gấp gáp, thế nên cũng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Tiểu Phong, miệng vẫn không ngừng luyên thuyên vui mừng.
  • Vĩnh Nương
    Vĩnh Nương
    Khi nãy nô tì còn tưởng công chúa không vui nên uống rượu, muốn làm loạn đông cung, nhưng bây giờ xem ra nô tì thật sự đã nghĩ quá nhiều rồi. Tiểu công chúa quả thật đã lớn, ta còn nhớ ngày công chúa bước chân vào cung, cả người tháo vát ngây ngô, bây giờ quả thực đã ra dáng một thiếu nữ chuẩn bị xuất giá thành thân. Người xem, sau ngày hôm nay, người đã không còn là công chúa của Tây Lương nữa, chỉ cần bái đường xong, người ta liền gọi người bằng danh hiệu Thái tử phi.
  • Tiểu Phong nghe đến đây, bất chợt không hiểu vì sao trong lòng lại nổi lên một tràn chua xót kéo dài, nỗi đau như bị một con sâu nhỏ gặm nhấm từng chút, từng chút da thịt trên người nàng, mặc dù nàng chẳng phải thật sự trải qua những gì mà Tiểu Phong thật phải chịu đựng, tuy nhiên chỉ cần nghe đến mấy lời này của Vĩnh Nương, tâm trạng lại không thể khống chế được mà trùng xuống như một nốt nhạc trầm trong khúc ngâm biệt ly. Có lẽ đây chính là phần tình cảm của nguyên chủ hay sao? Cô nương này quả thực quá yếu đuối rồi. Mà cũng phải, nàng ta là công chúa được người người kính trọng, phụ hoàng nâng niu chiều chuộng như viên ngọc quý, đùng một ngày lại mất đi tất cả, chơi vơi giữa dòng đời tấp nập. Suy cho cùng, cảm giác khiến người ta thống khổ nhất chẳng phải là chưa từng chạm đến mà chính là dường như đã có được tất cả, cuối cùng chỉ còn lại một thân ta trơ trọi giữa dòng người.
  • Vĩnh Nương
    Vĩnh Nương
    Công chúa, người đừng khóc. Có phải người lại nhớ cha mẹ, nhớ quê hương nữa rồi có đúng hay không? Đều tại nô tì không tốt, rõ ràng hôm nay là ngày vui, thế mà lại bất tri bất giác làm cho người đau lòng.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Ta khóc à?
  • Nàng bất giác đưa tay chạm vào gò má trắng nõn, nơi đó còn đọng lại mấy giọt nước nhỏ như màn sương mỏng đọng lại trên phiến lá sen sau một trận mưa rào. Nàng đã khóc? Lần đầu tiên trong cuộc đời từ sau hơn mười mấy năm, nàng đã rơi giọt nước mắt đầu tiên, mà đây lại còn là giọt nước mắt thương xót cho thân phận của một người con gái khác.
  • Vĩnh Nương
    Vĩnh Nương
    Công chúa, nô tì có thể hiểu được tâm trạng của người, dù sao từ sau khi công chúa nhập cung đến nay, tất cả mọi việc từ lớn đến nhỏ, chăm sóc cho công chúa cũng là một tay nô tì làm, nô tì dĩ nhiên thấu hiểu được cảm xúc của người lúc bấy giờ. Nhưng mà hôm nay, mong công chúa hãy quên đi tất cả những chuyện khiến người muộn phiền, từ hôm nay bắt đầu một cuộc sống mới. Phải, đã tới lúc phải bắt đầu cuộc sống mới rồi. Cuộc sống của một Thái tử phi đương triều. Người nghĩ được như vậy, nô tì thật sự rất mừng cho người. Vĩnh Nương chỉ mong sao công chúa được sống trong vui vẻ hạnh phúc, vô âu vô lo giống như ngày trước mà thôi.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Được, ta đã hiểu rồi, Vĩnh Nương, thật lòng ta rất cảm kích tấm lòng của ngươi đối với ta, Tiểu Phong ta nhất định sẽ khắc ghi trong lòng, từ nay về sau ta nhất định sẽ đối xử với ngươi thật tốt, sẽ không để ngươi bị người khác ức hiếp dẫn đến thiệt thòi cho mình.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Tiểu Phong thật, nếu hai chúng ta đã có duyên với nhau đến vậy, vậy thì ta sẽ thay cô đòi lại công bằng!
  • Vĩnh Nương rơi nước mắt. Nàng còn nhớ lần đầu gặp Tiểu Phong, đó chỉ mới là một tiểu công chúa nhỏ. Một nữ tử như vậy, đây là lần đầu tiên Vĩnh Nương nhìn thấy, nàng chẳng thể hiểu được người đang ngồi trước mặt nàng rốt cuộc là có biểu cảm gì, nhìn chẳng ra vui buồn trong ánh mắt ấy.
14
Chương 5